Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)

Go down 
+2
MR
Thiên Song Đình
6 posters
Tác giảThông điệp
Thiên Song Đình
Cấp 5
Thiên Song Đình


Tổng số bài gửi : 50

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Empty
Bài gửiTiêu đề: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)   BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Icon_minitime16/12/2008, 9:51 pm

- Chị Sênh, chị thấy làm việc trong nước và ở nước ngoài có gì khác nhau? – Sắp hết giờ làm việc, một nhân viên cùng phòng đột nhiên hỏi.
- À – Mặc Sênh nhìn quanh, thấy không có sếp nên nói thẳng thắn – Lương cao hơn nhiều
- Tiếc thế! – Đồng nghiệp xuýt xoa
- Ở bên đó chị có bị phân biệt đối xử không?
- Ít nhiều cũng có
- Thực ra chuyện đó cũng chẳng đáng quan tâm. Ngay người HongKong cũng coi thường người Đại lục nữa là – Đồng nghiệp Đại Bảo vừa từ HongKong về xen lời.
- Khi bản thân mình gặp phải chuyện đó mình sẽ không nghĩ thoáng được như thế đâu. Một lần, trước bao nhiêu đồng nghiệp của tôi, ông chủ đột nhiên tuyên bố Trung Quốc không có một nhà nghệ thuật thực sự. Tôi tức lắm, chưa bao giờ cảm thấy mình đích thực là người Trung Quốc đến vậy. Ngay lúc đó tôi chỉ vào mũi ông ta nói: ông biết gì về nghệ thuật Trung Quốc? Khi người Trung Quốc chúng tôi làm nghệ thuật, không biết người Mỹ các ông đang lang thang ở đâu?
- Có thế chứ. Rất khẳng khái! – Các đồng nghiệp vỗ tay tán thưởng khen câu đối đáp hay tuyệt.
Sau đó có ai đấy hỏi:
- Về sau vì sao chị bị sa thải?
Mặc Sênh cười:
- Ông chủ tuy ngạo mạn nhưng cũng khá độ lượng. Về sau, một hôm không biết ông ta lấy đâu ra tờ giấy có các ô vuông bảo tôi viết mấy chữ Trung Quốc. Ông ta nói muốn treo ở phòng khách.
- Thật không? – Một đồng nghiệp hỏi
- Chị Sênh, chữ chị có được không? – Lại có người hỏi
- Tôi thể hiện ngay bản lĩnh của Trịnh Bản Kiều (họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc bởi lòng chính trực, tính khí ngang tàng không khuất phục trước thế lực thống trị). Đầu tiên, tôi lôi nào bút nào nghiên để tất lên bàn, làm ra vẻ loay hoay một hồi tôi ngoáy liền mấy chữ. Nói thực ra, nếu mấy chữ đó không phải chính tay tôi viết, tôi cũng chịu không thể nào đọc được.
- Chị viết chữ gì?
- Nhĩ nãi man di! (Ông cũng là đồ man di!)
- Ọc… - Có ai đó cười bắn cả trà trong miệng ra.
Trong tiếng cười rộ, có người gọi:
- Chị Sênh, có người tìm.
Mặc Sênh quay đầu, Hoa Tiên Tử. Tiểu Hồng, biệt hiệu Hoa Tiên Tử te tái chạy vào, thở gấp:
- Chị Sênh, ở phòng khách kia kìa. Điển trai lắm, rất lạnh lùng, rất đàn ông, thoạt nhìn đã biết ngay thuộc loại đàn ông thành đạt. Chị Sênh, chị vừa về nước đã tăm được đám hời thế. Vậy mà cứ giấu tài.
Lời của Hoa Tiên tử nếu tin được có họa là lợn cũng biết bay. Lời cô ta ít nhất cũng phải trừ hao mấy phần, thậm chí một nửa.
Nhưng Mặc Sênh rất tò mò. Chị vừa về nước, đã quen biết ai đâu. Ai có thể tìm mình chứ?
Tuyệt nhiên không thể nghĩ lại là anh!
Nhưng người đàn ông đứng bên cửa sổ phòng khách tòa soạn quay lưng về phía chị, chính là Hà Dĩ Thâm!
Nghe tiếng kẹt cửa, anh ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía chị hoàn toàn lãnh đạm, không một chút biểu cảm.
Hoa Tiên Tử không nói quá. Người đàn ông này rất mực tuấn tú, phong thái đường hoàng, bộ comple đắt tiền vừa vặn làm tôn vóc người cao lớn tuyệt đẹp, vẫn điềm tĩnh tư tin như trước nhưng có gì đó xa cách khiến người ta e ngại.
Mặc Sênh không thể nào mở miệng.
Người đàn ông điềm tĩnh, chậm rãi gật đầu chào:
- Triệu tiểu thư.
Triệu tiểu thư? Mặc Sênh thực sự muốn mỉm cười nhưng khó quá:
- Hà… tiên sinh
Chỉ cái ghế phía xa, chị nói:
- Mời ngồi!
Mặc Sênh đi lấy hộp trà, chị không thể bình tĩnh như anh. Chị cố che giấu xúc động của mình:
- Anh uống gì?
- Cảm ơn, không cần – Ánh mắt nghiêm nghị, anh ta nói – Tôi chỉ nói vài câu rồi đi ngay.
- Anh đến tìm tôi, sao biết tôi ở đây?
Anh im lặng, lát sau mới nói:
- Tiêu Tiêu. Tôi là luật sư của Tiêu Tiêu.
- Có việc gì không?
Khẩu khí của anh ta như toát ra hơi lạnh:
- Mấy hôm trước Triệu tiểu thư hạ cố đến văn phòng của tôi, nói là sẽ quay lại. Chờ mãi không thấy, tôi đành thân hành đến thăm.
Mặc Sênh ngỡ ngàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sáng quắc của anh ta:
- Sao anh biết… - Chị không để lại tên, sao anh ta biết người đến trả cái ví là chị?
- Tiểu thư, tôi đương nhiên có khả năng suy đoán của một người bình thường – Anh ta nói giọng đầy chế nhạo.
Có lẽ các luật sư đều thế. “Khả năng suy đoán của một người bình thường”. Mặc Sênh nhìn vào bức tường trước mặt:
- Tôi đến trả ví, anh nhận được rồi, cần gì phải đến đây?
Mắt Dĩ Thâm đột nhiên lóe lên:
- Ngoài trả cái ví, cô không còn có việc gì nữa ư?
Còn có việc gì nữa ư? Mặc Sênh nói dứt khoát:
- Không!
- Rất tốt! – Mắt anh ta thoáng thất vọng. Anh ta bước đến trước mặt chị - Nhưng tôi có việc.
Anh lấy cái ví để trước mặt chị:
- Trong cái ví này vốn dĩ có một bức ảnh, cô Triệu biết gì về nó không?
Đương nhiên biết. Mặc Sênh cúi đầu:
- Thế ư? Quả thật tôi không để ý.
- Thật sao? Trong ví này ngoài tiền chẳng có gì nữa. Sao cô Triệu biết nó là của tôi?
Mặc Sênh im lặng. Chị quên rằng anh là luật sư, luôn biết tìm ra sơ hở trong lời nói của đối phương. Nếu muốn lừa anh ta, phải biết lượng sức mình.
Anh ta hơi cúi người, nói như nói thầm:
- Cô có thể cho tôi xin lại bức ảnh đó không?
- Người trong ảnh là tôi, tại sao tôi phải trả lại anh?
- Triệu tiểu thư, tôi khuyên cô không nên tranh luận vấn đề quyền sở hữu với một luật sư – Dĩ Thâm lãnh đạm nói.
Mặc Sênh tức giận. Một Dĩ Thâm như vậy chị không quen cũng như không thể đối phó:
- Bức ảnh không có ở đây – Cuối cùng chị nói
- Vậy ngày mai xin cô trả cho tôi
- Ngày mai tôi có…
- Triệu tiểu thư! – Hà Dĩ Thâm ngắt lời chị - Tôi nghĩ chúng ta không muốn quấy rầy người khác, tại sao không kết thúc sớm đi?
Kết thúc sớm ư? Mặc Sênh im lặng hồi lâu:
- Anh cần bức ảnh làm gì?
- Ai biết được! – Ánh mắt Dĩ Thâm u ám – Có lẽ tôi muốn có nó ở bên để nhắc cái quá khứ xuẩn ngốc của tôi.
Xuẩn ngốc, đúng thế, quá xuẩn ngốc! Vậy mà chị hằng hy vọng…
Hà Dĩ Thâm nói giọng kiên quyết:
- Ngày mai tôi đến lấy, nếu cô bận có thể nhờ người khác chuyển cho tôi. Tạm biệt Triệu tiểu thư.
- Tốt
Hà Dĩ Thâm đột nhiên quay đầu lại, mặt vẫn rắn đanh:
- Cảm ơn sự hợp tác của cô. Ngày mai gặp lại.
Mặc Sênh im lặng nhìn cái dáng cao lớn đi xa dần. Không phải chị không hình dung cảnh tượng hai người gặp nhau, nhưng như thế này quả thực chị không hề ngờ tới. Ngay một chút thuận tình khi nói “ngày mai gặp lại” anh ta cũng không có.
***
Quá khứ xuẩn ngốc ư?
Mặc Sênh đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, chăm chú nhìn người phụ nữ đối diện với mình trong gương. Nếu mái tóc ngắn biến thành những lọn tóc đuôi sam, nếu làn da rám nắng trở nên trắng mịn, nếu có thể cười một cách thoải mái vô tư… Điều quan trọng nhất là, nếu có thể xóa đi vẻ u uất chất chứa trong đáy mắt, thay vào đó là vẻ ngây thơ học trò, chị sẽ trở thành Triệu Mặc Sênh mới quen Hà Dĩ Thâm ngày mới vào đại học.
- Hà Dĩ Thâm… Hà Dĩ Thâm…
Mặc Sênh không rõ mình đã bám theo Hà Dĩ Thâm như thế nào. Dĩ Thâm lại càng không biết. Đằng nào lúc đó chị cũng là người chạy theo anh. Cho đến một hôm, không chịu nổi, Dĩ Thâm nghiêm mặt hỏi:
- Triệu Mặc Sênh, tại sao cô cứ bám theo tôi vậy?
Nếu là bây giờ chị sẽ ngượng đến chết! Tuy nhiên lúc đó chị không biết ngượng là gì. Chị nhướn mày hỏi:
- Dĩ Thâm, anh ngốc hay là tôi ngốc? Ồ, mà anh thông minh như vậy, nhất định là tôi ngốc rồi. Sao tôi lại thảm hại đến thế, bám theo người ta mà không biết mình đang làm gì?!
Còn nhớ lúc đó Dĩ Thâm đã tròn mắt kinh ngạc hồi lâu. Về sau nhắc lại chuyện này, anh có vẻ vừa buồn bực vừa buồn cười tuyên bố “ai ngờ trên đời lại có người mặt dày đến thế!”. Kết cục người xấu hổ lại chính là anh.
Cho nên chàng sinh viên Luật khoa sau một hồi im lặng, cuối cùng đã có thể có đối phó được, tuy nhiên cũng chỉ có thể lắp bắp:
- Tôi không định có bạn gái lúc còn đang đi học
Lúc đó Mặc Sênh ngây thơ đến mức không nhận ra đó chỉ là cái cớ, nên lại tiếp tục tấn công:
- Vậy tôi xếp hàng trước, đợi anh tốt nghiệp đại học xem liệu được anh ưu tiên lựa chọn?
Trước một đối thủ ngoan cố đến vậy, chàng luật sư tương lai đành bó tay. Chàng ta vội chuồn thẳng sau khi ném lại một câu:
- Tôi phải lên lớp.
Mặc Sênh đương nhiên không cam chịu thất bại, nhưng trước khi chị nghĩ ra biện pháp tốt hơn thì đã nghe mọi người bàn tán:
- Hà Dĩ Thâm khoa Luật nghe đâu mới có bồ. Hình như tên là Triệu Mặc Sênh, cái tên nghe là lạ…
Nghe vậy, Mặc Sênh chạy như bay đến giảng đường tìm Dĩ Thâm, thanh minh:
- Tin đồn không phải do tôi tung ra. Anh phải tin tôi mới được.
Dĩ Thâm ngẩng đầu khỏi cuốn sách, mắt trong veo nhìn chị nói:
- Tôi biết
Mặc Sênh hỏi lại một cách ngu ngốc:
- Sao anh biết?
Dĩ Thâm trả lời tỉnh khô:
- Bởi vì chính tôi tung ra cái tin đó!
Lần này đến lượt Mặc Sênh im bặt.
Dĩ Thâm giải thích:
- Tôi nghĩ kỹ rồi. Nếu ba năm sau cô nhất định là bạn gái của tôi, vậy sao tôi không sớm sử dụng quyền đó của mình?
Trời! Lúc đó…
Khóe miệng của người phụ nữ trong gương hiện lên nụ cười, nhưng nụ cười vẫn chưa kịp hiện lên đôi mắt đã lại biến mất.
Mặc Sênh bước ra ngoài ban công, lòng ngổn ngang. Ngước nhìn bầu trời sao thưa thớt. Ngày mai có lẽ là một ngày nắng đẹp
Về Đầu Trang Go down
MR
Cấp 5
MR


Tổng số bài gửi : 52

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)   BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Icon_minitime17/12/2008, 10:33 am

:notworthy: :notworthy: :notworthy: :notworthy: :notworthy:

Đọc 1 chương đuối như trái chuối phơi khô rồi :doh:
Về Đầu Trang Go down
Hạ Tuyết Nghi
Lương Sơn Hữu Sứ
Lương Sơn Hữu Sứ
Hạ Tuyết Nghi


Tổng số bài gửi : 399

Các thông tin khác:
Trang bị: Ỷ Thiên Kiếm - Dạ Xoa Giáp - Ác Điểu Ỷ Thiên Kiếm - Dạ Xoa Giáp - Ác Điểu
Võ công:
Vật phẩm:

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)   BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Icon_minitime20/12/2008, 1:40 pm

Mới đọc tí mà đã than đuối BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 928339 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 928339 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 928339. Vậy mà đọc nguyên bộ Ý Thiên Đồ Long Ký ko thấy than tiếng nào BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 783881 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 783881 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 783881
Về Đầu Trang Go down
http://svfpt.net
Ken
Thanh Dực Bất Vương
Thanh Dực Bất Vương
Ken


Tổng số bài gửi : 1055

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)   BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Icon_minitime20/12/2008, 2:50 pm

Ha ha,thằng Thái nói hay đó. Cứ thế phát huy nhé. :laugh: :laugh: :laugh:
Về Đầu Trang Go down
LLT
Bạch Mi Ưng Vương
Bạch Mi Ưng Vương
LLT


Tổng số bài gửi : 969

Các thông tin khác:
Trang bị: Hoàng Kim Giáp Khôi - Thái Ất Tam Thanh Kiếm - Chim Cánh Cụt Hoàng Kim Giáp Khôi - Thái Ất Tam Thanh Kiếm - Chim Cánh Cụt
Võ công:
Vật phẩm:

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)   BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Icon_minitime20/12/2008, 4:40 pm

Hạ Tuyết Nghi đã viết:
Mới đọc tí mà đã than đuối BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 928339 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 928339 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 928339. Vậy mà đọc nguyên bộ Ý Thiên Đồ Long Ký ko thấy than tiếng nào BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 783881 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 783881 BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) 783881

Cai do tai tao cam sach doc. chu doc onl thi duoi thiet chu bo :straight:
Về Đầu Trang Go down
ISA
Cấp 8
ISA


Tổng số bài gửi : 168

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)   BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Icon_minitime20/12/2008, 6:33 pm

Em thì ngược với anh Lam. Đọc trên máy một hơi là hết bộ truyện, còn cầm sách một xíu là ngủ òi 😪
À, cái truyện ở trên đọc cũng thấy hay á. Đang chờ phần tiếp theo :)
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)   BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp) Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG I(Tiếp)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG III(tiếp)
» BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG II(Tiếp)
» BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG II
» BÊN NHAU TRỌN ĐỜI_CHƯƠNG III
» NỘI QUY ĂN NHẬU

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: HỌC TẬP :: Văn học :: Tiểu thuyết - Truyện-
Chuyển đến